
Rémi là một chú bé lớn lên ở miền quê nghèo nước Pháp. Không cha mẹ, không họ hàng thân thích.
Lên 8 tuổi, chú phát hiện ra má Barberin mà chú yêu thương không phải là mẹ ruột, và người mà chú tạm nghĩ rằng là “cha” mình, ông Barberin, đang làm việc ở Paris, hoá ra nhặt chú về trên đường phố rất nhiều năm về trước, chỉ vì khi đó trên người đứa bé mặc bộ tã lót của nhà giàu, và ông ta đinh ninh rằng nếu mang chú về quê cho vợ chăm, thì chắc hẳn khi cha mẹ đẻ đứa trẻ tìm lại được, chú sẽ là “một món hời” lớn.
Tất cả bầu trời tuổi thơ của chú sụp đổ khi một ngày ông ta trở về sau một tai nạn, trong tình trạng phá sản, và kiên quyết với má Baberin là phải tống cổ chú ra khỏi nhà. Ông cho rằng không còn hi vọng gì với việc cha mẹ ruột chú tìm lại nữa, và vậy là chẳng có lý do gì để chứa chấp thêm một miệng ăn trong nhà.
Má Barberin yêu chú bằng một tình yêu chân thành, nhưng không thể bảo vệ được Rémi. Người mà chú ngỡ là cha, đã kiên quyết bán chú đi cho cụ Vitalis - một ông già hành nghề biểu diễn xiếc tha phương với những con khỉ và chó thông minh lạ thường.
May mắn cho chú, cụ Vitalis là một con người vĩ đại từng trải, và như cụ nói, “Cháu có thể khóc. Nhưng chỉ cần cháu cố mà cảm thấy được là ông mang cháu đi không phải để làm cháu khổ. Cháu mà không đi thì sao nào? Sẽ vào trại trẻ. Những người nuôi cháu không phải cha mẹ cháu. Má tốt với cháu và cháu yêu má, cháu khổ tâm phải xa má, tất cả những cái đó là tốt thôi, nhưng bà ấy không giữ nổi cháu. Chàng trai của ông ạ, cháu phải hiểu rằng cuộc đời thường là một trận chiến mà trong đó có phải người ta muốn làm gì là làm được đâu”.
Vậy là, Rémi đối diện với sự chia ly lớn đầu tiên trong ngập tràn bất lực và nước mắt.
Rồi chú hồi phục lại, nhận ra sự chia ly này không tệ hại như mình tưởng, chú bắt đầu chấp nhận và học nghề diễn theo cụ và những con thú thông minh của cụ - giờ đã chở thành những người bạn trung thành bên cạnh. Rémi ở độ tuổi đó, đã có cơ hội cùng cụ cuốc bộ qua bao chặng đường từ miền quê cho đến thành thị của nước Pháp, tham gia rất nhiều buổi biểu diễn đường phố, và thậm chí còn được cụ dậy cho chữ và âm nhạc, thứ mà một chú bé nghèo nông thôn bình thường chẳng bao giờ dám mơ tưởng tới.

Ít ra, trong những hoàn cảnh khốn cùng, những đêm ngủ ở nhà kho cùng Vitalis, ôm chú chó của cụ vào lòng, Rémi vẫn cảm thấy được niềm an ủi vì nhận được tình thương vô bờ bến và sự bảo vệ của cụ Vitalis - người bạn, người thầy, và tuy không phải là cha, “nhưng tôi yêu nó như con”. Cụ nói.
Vậy nhưng niềm hạnh phúc được chu du và sát cánh bên cụ đột nhiên dập tắt sau những tháng ngày rong ruổi, những con vật trong đoàn diễn của cụ dần chết đi gần hết như dấu hiệu không lành, và khi đặt chân tới Paris, một trận bão tuyết đã cướp nốt đi tính mạng của Vitalis khốn khổ. Cụ đã chính thức rời bỏ chú ra đi vĩnh viễn sau một đêm ngắn ngủi.

Trong nỗi đau đớn đột ngột ấy, bằng một sự may mắn kì diệu nào đó, chú lại được gia đình bác nông dân Acquyn ở ngoại ô Paris cứu sống và cưu mang.
Dù đó chỉ là một mái nhà “mượn tạm”, nhưng Rémi, một lần nữa lại được hưởng cảm giác hơi ấm của gia đình, chú làm việc cật lực, nhưng giờ đây bên cạnh đã có những người con của bác nông dân làm bạn, đó là chị Benjamin, Anh Alexis, chị Étiennette, và nhất là cô bé út câm Lisa, người mà chú đặc biệt yêu thương và thấu hiểu ngay từ lần đầu chạm mặt.
Nhưng số phận đã định đoạt là chú chẳng được hưởng hạnh phúc nào bền lâu, một trận mưa đá dữ dội đã cướp trắng đi vụ mùa của Acquyn, và bác phải vào tù vì hết khả năng trả nợ.
Những đứa con của bác mỗi người được gửi đi một phương tới nhà họ hàng, chỉ còn lại riêng mình Rémi, đứng trơ trọi giữa thủ phủ Paris tấp nập người qua lại.
Cuối cùng, chú chính thức cầm lại trên tay cây đàn của mình và bắt đầu cuộc sống lang thang biểu diễn. Vậy nhưng trong tận cùng tăm tối, chú vẫn quyết tâm thực hiện lời hứa, một ước vọng cao đẹp với các “anh chị em” trước giờ chia tay, là chú sẽ lại đi dọc khắp các vùng nước Pháp, thăm lại từng người, và sẽ tự tìm con đường mưu sinh của mình.
Rồi trong khoảng khắc tưởng như mất phương hướng ấy, chú đã gặp một “gia đình” tiếp theo của mình, ấy là bé Mattia. Thằng cu trong đoàn xiếc Rémi từng nhìn thấy bị chủ đánh đập, giờ cũng lang thang và sắp chết đói trên một góc đường. Tình bạn và cả “sự nghiệp diễn” của chúng bắt đầu từ một ổ bánh mì và lời đề nghị bất ngờ của Mattia: “Xin anh, đừng bỏ rơi tôi, tôi sẽ ra sao? Tôi làm việc được, chơi vĩ cầm được, làm trật khớp được, nhảy dây được, chui qua vòng được, hát được; anh muốn gì tôi làm nấy! Tôi không yêu cầu tiền, chỉ mong có cái ăn. Tôi mà làm tồi anh cứ việc đánh tôi, chỉ xin anh có một điều: đừng đánh tôi vào đầu. “ Những lời nói thành khẩn của Mattia đã làm Rémi muốn khóc.
Vậy là chúng cùng đi với nhau. Chẳng biết nổi ngày mai và với một niềm tin rất đỗi non dạ, rằng chú là chủ “gánh hát” bao gồm ba thành viên: Chú, Mattia, và con chó Capi - con vật trung thành còn sống sót duy nhất của cụ Vitalis mà chú được “thừa kế” lại.

Mattia đã đồng hành cùng chú biểu diễn và mưu sinh qua biết bao chặng đường, cùng thực hiện ước mơ kiếm đủ tiền mua một con “ bò cái” để tặng lại má Baberin hiền từ, con búp bê để tặng em Lisa yêu dấu, thậm chí cùng vượt biên qua Anh bằng tàu biển để tìm lại gia đình thật của Rémi và rồi lại bị những kẻ tham lam quyền thế lừa gạt, đẩy chú vào hoàn cảnh tù đày…Nhưng hai đứa chưa bao giờ bỏ cuộc, chúng tìm cách quay lại Pháp và lại tiếp tục đi mòn vẹt gót giày dọc khắp những nhánh sông để tiếp tục cuộc hành trình tìm kiếm gia đình thực sự cho Rémi. Trong quãng đường đằng đẵng đầy bão giông ấy, Mattia đã thực hiện trọn vẹn lời hứa trung thành của mình, không một phút nào rời bỏ Rémi đi dù có lúc, cơ hội thần tiên mở ra trước mắt…
Chúng đã lớn lên cùng nhau, trưởng thành cùng nhau, và được tôi cho nên gang nên thép cùng nhau qua năm tháng. Thế mới thấy sự đồng hành của một ai đó bên ta trong những ngày tháng tuyệt vọng, cùng tiếp tục sống và thực hiện những mộng ước tưởng như viển vông, có sức mạnh to lớn đến thế nào với cuộc đời mỗi con người.
Hành trình của Rémi ngập tràn những chuyến phiêu lưu, sự cô đơn, nỗi tuyệt vọng và đầy nước mắt. Nhưng cuối cùng, trải qua biết bao sự chèn ép, lừa lọc, đánh đập, tù đày…kì diệu là, chú vẫn luôn giữ được một cốt cách chân thật và kiên định, dịu dàng đầy yêu thương. Nghe theo lời cụ Vitalis, chú chưa bao giờ chấp nhận sự gian trá và không bao giờ thay đổi. Và, chưa khi nào, chú từ bỏ việc tiếp tục bước đi của mình.

Rémi không có gia đình, nhưng bằng trái tim hồn nhiên cao thượng, gia đình chú đã hiện diện ở khắp mọi nơi, đó là má Baberin đã cưu mang đầu đời và không ngừng nguôi nỗi nhớ thương về chú, là bác nông dân tốt bụng Acquyn, người đã cứu sống và trìu mến gọi chú là “con trai”, là người bạn tuyệt vời Mattia đã cùng kề vai sát cánh trên mọi nẻo đường, là em Lisa với cái nhìn đăm đắm đi thẳng vào trái tim chú….Và cuối cùng, là người phụ nữ Anh dịu dàng, quý tộc Milligan trên con tàu Thiên Nga, người mà có trong mơ, chú cũng không ngờ tới chính là mẹ ruột của mình.
Có thể khi gấp quyển sách lại, bạn sẽ nhận ra, chính sức mạnh của tình yêu thương và trái tim chân thành đã đưa Rémi vững vàng đi qua mọi biến cố cuộc sống và giữ tiếp nghị lực để đối mặt với cuộc đời trắng đen tàn khốc. Sau tất cả, chú bé đã tự tạo nên “gia đình” và viết nên cuộc hành trình của chính mình. Hoá ra, khi đối mặt với tận cùng nỗi cô đơn, chỉ có tình yêu thực sự mới có thể cứu rỗi con người.
Hà Nội, 30th July 2021.
Amber.Q
Comments